Ngày tay rời tay
"Số phận đã đưa đẩy chúng ta về những miền trời xa lạ. Nơi anh ở lại,
chỉ có cô đơn và nỗi buồn dai dẳng triền miên, bình yên lười biếng ngủ
vùi qua những tháng ngày lo toan, bươn bải. Nơi em trở về, anh nghe nói
cuộc sống em đã thêm nhiều đổi khác. Bình lặng và an nhiên. Hẳn là em đã
vui và hạnh phúc hơn nhiều, như những lời đã hứa, như những điều chúng
ta đã từng khao khát nhưng không thể làm vì nhau. Tiếc rằng lần xa nhau
ấy, chúng ta chẳng kịp nói với nhau điều gì hơn ngoài lời chào nhau bâng
quơ rồi ngoảnh mặt rời tay. Hai đứa xốc nổi quay đi, khép lại tất thảy
những ngày yêu thương vẫn còn dang dở.
Chúng ta đã lại trở về là hai người dưng, chẳng hơn chẳng kém. Sau ngần ấy cuộc chia ly và níu kéo, chúng ta rút cuộc cũng trở về với đúng nghĩa “chưa từng”, trở về để sống tiếp những tháng ngày không nhau. Ừ thì, thà là một lần quay hẳn lưng đi để thôi mủi lòng vướng bận, còn hơn là cứ phải day dứt mãi nhau mà cuối cùng cũng chẳng là gì cả, phải không?
Mọi thứ đổi thay, tay cũng rời tay. Anh đã từng nghĩ, đánh mất em là điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời. Nhưng sau ngần ấy những thăng trầm đã đi qua, anh mới thực sự hiểu ra rằng, có những thứ khi mất đi người ta có thể thay mới. Duy chỉ có niềm tin là vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được. Thế nên, điều nuối tiếc nhất đối với anh lúc này là đã lãng phí quá nhiều thời gian để yêu thương một người mà biết chắc sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Kể từ sau khoảnh khắc buông tay nhau, tất thảy mọi thứ tồn tại xung quanh chúng ta đều đã điềm nhiên trở mình thành cũ. Thế nên, dẫu có chấp nhất đến đâu, Chúng ta vẫn nên để mọi thứ trở về với những gì vốn có. Chúng ta giống như hai đường thẳng, dù không song song, nhưng nếu đã cắt nhau một lần, thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể cắt nhau thêm một lần nào nữa.
Tất cả mọi thứ về em, về chúng ta, chỉ đơn giản được gói gọn trong hai từ “hoài niệm”. Chẳng phải để nhớ, cũng chẳng phải để quên. Chỉ là mỗi lần nhắc lại, sẽ không một ai còn cảm giác đau lòng hay luyến tiếc. Có khi, anh lại thấy lòng mình thanh thản và bình yên lạ thường. Bởi dù buồn dù vui, tất cả cũng sẽ trở thành một phần ký ức của quãng đời tuổi trẻ. Vụng dại yêu nhưng chẳng bao giờ hối tiếc.
Sau những ngày yêu, chúng ta lại trở về với điểm xuất phát, như những người chưa từng quen biết. Sẽ lại bước đi trên hai con đường riêng biệt, sống trong thế giới của riêng nhau, và rồi có thể, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau. Chỉ khác là, chúng ta đã quá hiểu về nhau. Vậy nên, cũng chẳng một ai muốn tự làm đau chính mình thêm một lần nữa. Anh có thể vẫn còn thương em, nhưng tình thương ấy không còn là duy nhất..."
Không có nhận xét cho " Ngày tay rời tay "