Có những con đường chưa một lần về chung...
"Hoài niệm, đến sau cuối dẫu có giữ lại cũng chẳng để làm gì khi ngay
cả chút tình thương cho nhau người cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Vậy thì quá
khứ ấy sẽ mặc nhiên trở thành một nỗi đau và tình thương xưa là điều
anh có cần phải ghi nhớ? Anh chọn cách quên đi để sau này dẫu có vô tình
cũng điềm nhiên không phải chạm mặt những nỗi đau ấy thêm một lần nào
nữa...
Chiều nay, tôi vô tình gặp lại một người quen cũ của cả hai chúng ta.
Thế mới thấy, dải đất hình chữ S này chật hẹp biết bao. Chỉ một cái chớp
mắt ngoảnh đầu cũng có thể bắt gặp người quen. Và cũng chỉ thoáng chốc
cựa mình, ai biết đâu, một vòng trái đất lại gần nhau đến vậy.
Chiều Hà Nội lững thững buông mình trôi đi trong cái se lạnh cuối thu. Những tiếng cụng ly có thể nghe thấy ở mọi ngóc ngách ngả đường lúc tan tầm. Hai người một trai, một gái nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Những câu hỏi thăm về cuộc sống của nhau, kể cho nhau nghe về những kỷ niệm xưa cũ, và cả những lời trách móc nhau. Tôi lân la hỏi thăm về em. Nhưng những gì mà tôi nhận lại được chỉ là một lời hồi đáp sáo rỗng. Câu trả lời giống như chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt của một kẻ đang ngây ngất men say.
"tìm một người khác mà yêu"
Lời nói ấy cứ ám ảnh, văng vẳng mãi bên tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như đứng hình mất vài giây. Phải rồi, cái tôi cần bây giờ là mọi thứ về em, về cuộc sống của em chứ không phải là một lời khuyên can giáo dưỡng đặt đây - ngồi kia.
Cái tôi cần biết bây giờ là liệu Hà Nội có còn chiều chuộng em như những
ngày tháng cũ? Em có còn đỏng đảnh yêu kiều như những cơn mưa đám mây
chợt đến chợt đi? Hay em có còn cong cớn hờn hờn dỗi dỗi mỗi khi bị tôi
mắng vì cái tội hay quên của em?
Tôi biết, chẳng có lời nguỵ biện nào là trọn vẹn cho sự đánh mất và tiếc
nuối. Cũng chẳng tình yêu nào có thể tồn tại trong sự tham lam và ích
kỉ của một người. Tôi trách mình khi ấy cứ dửng dưng quay đi mà không
một lần tìm tay níu lại.
Phố càng về khuya càng náo nhiệt. Cuộc sống mưu sinh cứ thế trôi đi theo
tiếng cười nói giòn dã của những gã thanh niên nồng nặc men say lướt
khướt. Tất cả tưởng như không bao giờ dừng lại. Thực ra Hà Nội là vậy,
luôn năng động và ồn ào, khác với dáng vẻ kiêu sa, chậm rãi mà nhiều
người vẫn tưởng. Nhưng dù là ở đâu, giữa tôi và em vẫn luôn là hai thế
giới riêng biệt.
Có những người xa nhau vạn dặm, một thoáng chớp mắt là có thể nhìn thấy
nhau. Tôi và em từng sống cùng một thành phố, vậy mà giờ đến cả con
đường cũng chẳng một lần về chung..."
-st0rm-
-st0rm-
Không có nhận xét cho " Có những con đường chưa một lần về chung... "